Thứ ba, 20/01/2015 15:07 (GMT+7)
Khi tuổi đã cao, con người ta thường hay nhớ về những tháng năm tuổi trẻ, cũng như trong những ngày rét buốt mùa đông người ta lại nhớ hoài đến những ngày xuân ấm áp.Tôi có ba nhóm bạn mà năm nào cũng phải gặp nhau vài ba lần: Nhóm bạn phổ thông cấp 3, nhóm bạn bộ đội và nhóm bạn đại học. Thật lạ, các bạn tôi cùng lứa tuổi nhưng mỗi nhóm đều có sự khác biệt. Chỉ có điểm chung là nhóm nào cũng vui và khi gặp nhau là nổ vang trời.Gặp các bạn phổ thông cho tôi sống lại cái tuổi 15, 17 nghịch ngợm, mơ màng…
Sau khi hỏi thăm nhau chuyện con, chuyện cháu, chúc mừng nhau đứa này mới lên ông nội, đứa kia mới lên bà ngoại, câu qua câu lại tự nhiên lại chuyển về câu chuyện ngày xưa. Những cô bé, cậu bé bây giờ đầu tóc hoa râm lại ồn ào như chợ vỡ, như khi đến giờ học mà thầy, cô giáo chưa kịp bước vào lớp…Gặp các bạn bộ đội thì thôi rồi, rượu, bia chảy tràn như suối, kê kích, chọc giận nhau; cái tuổi mười tám, đôi mươi xa nhà vừa anh hùng, hảo hán vừa liều lĩnh, manh động, có những chiến công và có cả những sai lầm đau đớn… Bây giờ gặp nhau vui, cười hết cỡ và… nói tục.
Các bạn đại học thì có vẻ chỉn chu hơn một chút vì đa số là dân công chức nhà nước. Nhưng cũng chỉ sau vài câu xã giao, tất cả lại sôi nổi chuyện trò, tranh luận về… mọi chuyện trên đời hùng hổ, hiếu thắng như ngày xưa. Cũng có vài đôi lưu luyến nhìn nhau thoáng ngậm ngùi “Anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say…”. Mỗi con người sinh ra đều có số phận, có người thành đạt, có người sa ngã, nhưng tôi tin chắc rằng khi nhớ về thời tuổi trẻ chắc hầu hết mọi người đều phải thốt lên: đó là những tháng năm đẹp nhất trong đời.
THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH phát hành 20/1/2015