



Thứ sáu, 30/10/2015 15:06 (GMT+7)

Khi chúng ta nhắc đến ký ức tuổi thơ là khi ta đã trưởng thành, đã va đập với cuộc đời, đã nếm trải nhiều điều đắng cay, chua xót. Với mỗi người, tuổi thơ dù êm đềm hay dữ dội thì cũng là “khoảng trời riêng” để người ta nhớ thương và an ủi mình mỗi khi trên bước đường đời gặp trái ngang.Trong những giấc mơ, tôi hay gặp lại tuổi thơ của mình. Một thằng bé loắt choắt quàng khăn đỏ, đội mũ rơm, vai đeo túi cứu thương, tay xách cặp thời sơ tán; một thằng bé mặt mũi lem luốc đang chơi bi, đánh đáo đầu đường; một thằng bé ngồi run lập cập trong lớp học sợ thầy giáo gọi lên bảng vì mải chơi không thuộc bài... Đôi khi, tôi cứ tự hỏi, tại sao trong mơ ít khi thấy hình ảnh mình đẹp đẽ, mà toàn những tình huống dở khóc dở cười, mặt mũi xấu xí. Nhưng khi nhớ lại, mình vẫn thấy vui, thích thú và có lúc rưng rưng. Có lẽ những câu chuyện ngỗ ngược của tuổi thơ, trải qua năm tháng, đã được bao phủ một lớp ánh sáng lấp lánh.
Không phải bỗng dưng mà ngày hôm nay chúng ta xôn xao lên vì bộ phim Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh. Không phải bỗng dưng mà nhiều người yêu mến thơ của Hoàng Nhuận Cầm đến thế:
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Bởi nghĩ cho cùng, trong tim ai cũng có một tuổi thơ để nhớ, để yêu thương, để tựa vào mà sống trong cuộc đời dằng dặc... Và nhà thơ, nhà điện ảnh đã chạm được vào trái tim của mỗi người!
Tôn Văn
THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH phát hành 20/10/2015







































