Thứ hai, 22/02/2016 10:28 (GMT+7)
Hết tết. Đến công sở vẫn mụ mị vì ngót chục ngày ăn chơi thả ga. Lại tiếp những lời chúc tụng từ bạn bè, đồng nghiệp. Rồi những cuộc hẹn hò đi thăm thú nơi này nơi kia. Mùa xuân đẹp quá chỉ muốn đi, muốn bay nhảy. Ý chí thì nhắn nhủ phải dừng lại, làm việc đi, nhưng trái tim cứ tưng bừng, rộn rã...
Tháng Giêng là tháng ăn chơi!
Không biết câu ca dao có tự bao giờ, nhưng hẳn từ xa xưa các cụ đã mơ đến những ngày đầu xuân năm mới được ăn, được chơi thoả chí sau cả một năm lam lũ, đầu tắt mặt tối. Và ước mơ đó truyền từ đời này sang đời khác, thấm vào văn hoá, thấm vào cốt tuỷ con người để rồi cứ đến Tháng Giêng lòng dạ lại lâng lâng. Người ham đi ham chơi thường nói “đi một ngày đàng học một sàng khôn” không phải không có lý. Những kẻ dọc ngang đất trời ai mà dám coi thường? Tôi đã từng ngưỡng mộ một vị đạo diễn phim tài liệu vì biết ông đã từng đặt chân đến tất cả các huyện lỵ của nước Việt mình. Nói đến vùng đất nào ông cũng có thể kể vanh vách từ tính người, tính đất của vùng này đến gái đẹp, gái ngoan của vùng kia... Đúng là Dân Chơi thứ thiệt.
Người Biết Chơi đáng khâm phục thì người Sành Ăn cũng thật đáng kính trọng. Cứ theo chân các cụ Vũ Bằng, Nguyễn Tuân mà nhâm nhi, thưởng thức các món ngon theo bốn mùa thì cũng đáng mặt người Sành Điệu. Nhìn đi nhìn lại thì ra
những người biết Ăn Chơi đều là những bậc cao minh hơn người. Nhưng trước hết họ là những người lao động quên mình!
Nghĩ cho cùng, muốn có một Tháng Giêng Ăn Chơi thì phải có một năm làm việc chuyên cần. Nhưng dù sao cứ đến Tháng Giêng tâm hồn ta lại muốn bay lên, bàn chân ta lại bồn chồn!
Tôn Văn