Thứ hai, 08/06/2015 16:29 (GMT+7)
Khi bàn về những cơn “say nắng” của tình yêu tôi mới chợt nhận ra rằng, các văn nghệ sĩ đã có những tác phẩm tuyệt vời. Hình như nghệ sĩ thì hay “say nắng”, và khi qua được cơn say từ cõi lòng tan nát họ “thốt” lên những tiếng “kêu” thấu mọi tâm can.Bạn hãy xem nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm chạy đến kiệt sức trong cơn say của mình:
“Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi...”
Lí giải những cơn “say nắng” có lẽ không ai sâu sắc như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Phải yêu nhiều lắm, phải đau đớn lắm mới hát lên được những câu thơ về tình yêu mà như con tằm rút ruột nhả tơ.
“Từng người tình bỏ ta đi, như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa
Khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu, như một lần, qua cuộc tình
Làm sao em biết đời thoáng buồn tênh...”
Tôi đã gặp những người đàn ông yêu nhiều, nhưng vì những lí do khác nhau các mối tình đều kết thúc không có hậu. Lúc đầu tôi nghĩ họ là những người hời hợt yêu rồi bỏ dễ dàng, nhưng khi lạc vào dòng tâm sự của họ, nghe giọng nói tha thiết, nhìn ánh mắt long lanh lúc họ chìm vào quá khứ mới hiểu rằng những cơn “say nắng” ấy đã day dứt họ suốt đời.
Có phải thế chăng mà Aragon đã viết: “Ai nói đến hạnh phúc mắt thường buồn da diết!”. Tôi đồ rằng, nhà thơ vĩ đại đã viết câu thơ này trong tâm trạng của người đã trải qua những “cơn say nắng” chết người.
THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH phát hành 5/6/2015