



Thứ sáu, 26/06/2015 16:36 (GMT+7)

Mỗi khi mùa Hạ đến, có một đứa trẻ trong tôi tỉnh giấc, nó nhắc tôi nhớ lại bao vui buồn của những mùa Hạ đã đi qua.
Tôi nhớ, thời chống Mỹ, những năm học cấp 1, buổi trưa mùa hè tôi thường ngồi bậu cửa nhà chủ nơi sơ tán, nhìn ra cái sân gạch phơi đầy thóc vụ lúa chiêm. Cứ 15, 20 phút, cụ chủ nhà lại dùng chân lướt qua lướt lại trên thảm thóc như ta rang lạc để các hạt thóc khô đều. Cái bàn chân nhăn nheo chai sần như không còn cảm giác khi đứng trên cái sân gạch nóng bỏng cứ ám ảnh tôi mãi. Lên cấp 2, được trở về Hà Nội, với những buổi trưa hè cực kỳ yên lặng, tôi thường nằm trong nhà nhìn ra mặt đường nóng bỏng vắng người qua lại. Nghe tiếng xích xe đạp lách tách biết mẹ đi làm về, rồi lại nghe tiếng lách tách biết mẹ đi. Trời thì cứ nắng chang chang, cứ xanh ngăn ngắt...
Rồi những mùa Hạ của tuổi hoa niên, tuổi trẻ với bao chuyến đi, bao cuộc gặp gỡ, chia ly... Dù đã đi qua rất nhiều mùa Hạ, nhưng cứ mỗi khi chợt nghe râm ran tiếng ve kêu, chợt nhìn thấy hoa phượng nở bừng trên các ngả đường, tôi vẫn thấy lòng mình xôn xao rất lạ.Ôi mùa Hạ nóng bỏng và rực rỡ, náo nức và đắng cay, đôi khi nhớ đến nó ta bật cười và cũng nhiều khi muốn khóc.
Nhưng biết làm sao được Xuân qua thì Hạ tới, một mùa Hạ mới lại đang về!
THẾ GIỚI ĐIỆN ẢNH phát hành 20/6/2015







































