



Thứ hai, 10/11/2014 15:08 (GMT+7)

Tôi vốn là một người không tin cổ tích, và tôi thường mỉm cười khi ai đó nói những lời yêu thương say đắm nhau giữa chốn đông người. Tôi không chê trách, tôi chỉ thấy rằng, những hạnh phúc kỳ diệu của cuộc sống không dễ dàng có được. Dẫu vậy, trong tôi cũng như tất cả những người còn ít nhiều đa cảm, đều mong một ngày nào đó gặp được những chuyện diệu kỳ.
Em, một nhà văn trẻ người đã in gần chục tập sách ở tuổi đôi mươi. Em trẻ trung, xinh đẹp, thường gởi cho tôi những bản thảo đầu tiên nhờ tôi góp ý. Khi ấy em còn đang là sinh viên một trường đại học, những đã kịp đi làm rất nhiều việc thành công. Ra trường, em đi làm báo và kinh doanh, mọi thứ cực kỳ hanh thông và là niềm mơ ước của rất nhiều người trẻ tuổi.
Chúng tôi cùng làm báo, sống chung một thành phố, trân quý nhau nhưng cũng ít gặp nhau. Cho đến một ngày gặp lại, em gầy xọp đi, nét tinh anh trên khuôn mặt ít nhiều đã mất. Em bảo, em bị nhiễm trùng máu, các khớp xương đau nhức em không thể làm được gì. Em đã tuyệt vọng đến mức muốn tự tử, vì biết mình không sống quá 10 năm. Nhưng cơ thể con người kỳ diệu lắm anh à. Khi em dần chấp nhận sự thật ấy, em uống thuốc, và tìm lại sực lạc quan sống, thì cơ thể em dần hồi phục được tái sinh dần. Em đã vui sống trở lại, em muốn viết sách, làm được điều gì đó thật thú vị. Bác sĩ nói, ông ấy rất ngạc nhiên khi thấy cơ thể em dần hồi phục. Khi mình lạc quan, mình sẽ không thấy cái chết hay những rủi ro trong cuộc sống này đáng sợ nữa", em nói...
Cuộc sống không phải là hành trình bao nhiêu năm, mà là bạn đã cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi làm một con người.
Tạp chí Mẹ Yêu Bé phát hành 11/11/2014







































