



Thứ hai, 17/11/2014 15:58 (GMT+7)

Tuần rồi, tôi đọc "Con về" - cuốn tự truyện của một bà mẹ tên Hải Ninh, có cô con gái mắc chứng tự kỷ. Người mẹ này đã chứng kiến cảnh cô giáo trong trung tâm can thiệp trẻ tự kỷ dạy con mình bằng cách bạo hành, với lời giải thích rằng "với bọn trẻ này phải thế". Và chị đã mang con về nhà, mất 8 năm tìm kiếm mọi cơ hội, đi khắp nơi, tìm hiểu mọi thứ, để kéo cô con gái nhỏ về lại cuộc sống bình thường.
Bé Phương Minh, đến 2 tuổi chỉ đi trên 10 đầu ngón chân như vũ công ballet, đi chúi đầu về trước như chim cánh cụt, thích gì thì kéo tay chứ không nói. Phương Minh không biết cảm giác nóng lạnh hay đớn đau, cũng không nhận ra cha mẹ. Nhìn con như ở một thế giới khác, người mẹ đã tốn quá nhiều nước mắt.
Bắt đầu hành trình tìm lại con mình, chị Hải Ninh đã phải làm những việc kiên cường nhất. Con gái làm vỡ ly thủy tinh, chị đã dạy con cảm nhận được sự nguy hiểm bằng cách cầm chính những mảnh vỡ ấy đâm vào tay mình cho chảy máu, rồi quệt vào tờ giấy cho con thấy:" Cốc vỡ, đâm vào tay, mẹ đau này, hu hu..."
"Con không biết nhổ ra, thường rót bao nhiêu nước với sữa là uống hết bấy nhiêu. Dạy bao nhiêu lần cách nhổ vẫn chưa làm được. Hôm đó, mẹ đưa cốc sữa, con bưng uống nhưng đến ngụm thứ hai thì nhổ ra do trước đó đã ăn quá no.... Hôm đó, mẹ vui quá, cứ tủm tỉm suốt dọc đường đi làm, vì con đã biết nhổ ra".
Tôi nhận ra rằng, nếu chẳng may số phận đẩy con bạn vào vòng khắc nghiệt, thì chắc chắn, chỉ có những người mẹ mới có thể giúp con tìm lại được cuộc đời mà thôi.
Tạp chí Mẹ Yêu Bé phát hành 18/11/2014







































