


Thứ sáu, 07/12/2012 20:54 (GMT+7)
Có 2 người thích bài này
Số thảo luận: 0
1078 lượt xem | Tôi thích

Số bài chia sẻ: 1

mối tình đầu của tôi!
“Cái gì của mình sẽ là của mình…”,chi đã nói với tôi như vậy. Cả tôi và chị đều là mối tình đầu của nhau, tình yêu thuở học trò bắt đầu với tất cả những trong sáng, ngây thơ của tuổi mới lớn và đều lạ lẩm thú vị.
Tôi và chị quen nhau khi chúng tôi bước vào lớp 11 đó cũng được 3 tháng 3 ngày là một khoảng thời gian không dài và cũng không ngắn, nó không đủ để em quên được tình cảm đã có giữa hai ta nhưng lại là quá dài cho nỗi nhớ về chị. Thời gian cứ lẳng lặng trôi, chúng tôi trở thành đôi bạn thân cùng chia sẻ mọi chuyện buồn vui, cùng giúp nhau học hành.
chị hơn tôi một tuổi ,nhưng cũng thật khó để xưng hô,đối với tôi chị như một cô bé nhỏ nhắn, xinh xinh… Hồi đó khi chưa wen nhau, tôi vẫn hay chọc chị, nhìn chị tức mà tôi thầm cười, không phải vì hả hê mà vì cái vẻ đáng yêu của chị. Thế mak đó tôi thích chị từ lúc nào mà không hay biết, tôi là người sợ nhất là khi phải nói chuyện trước mặt những bạn gái nhưng cũng không phải vì thế mak trở lên vô cảm. Tôi biết chị thích ăn kẹo mút tôi liền mua cho chị, không phải một cây mà là 10 cây… và cứ thế tôi quan tâm theo cách riêng của tôi
Nhưng dường như mọi thứ trong tôi đã đến giới hạn,va tôi đã tấy hết tự tin để nói với chị: “em thích chị”. Cả hai chúng tôi cảm thấy lúng túng, không nói nên lời mà chỉ biết nhìn nhau. chị đã nắm tay tôi và nói: “chị chờ câu này của em lâu rồi em biết không. chị cũng thích em”. Đôi bàn tay của chúng tôi siết chặt lấy nhau trong niềm hạnh phúc của hai con tim, một 18 một 17.
Từ đó tôi đã có thể gọi chị là “ vk rồi, và tôi càng quan tâm chị nhiều hơn, tôi chỉ muốn được ởbên cạnh chị, nhìn ngắm chị cười. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc của chị, những cái nắm tay, những câu chuyện vui, những nụ cười trao nhau như càng làm chúng tôi thêm gần gũi. chị cho tôi cảm giác ấm áp, cảm giác mình là một người đặc biệt của ai đó. Những lúc không gặp chị tôi thật sự thấy khó chịu, và gần như cả ngày hôm đó tôi chỉ biết ngồi nhớ đến chị.
Quả thực chị và tôi đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm, quá nhiều đểgiờ đây xa nhau tôi vẫn luôn nhớ chị. Những buổi đi học về gặp mưa, mặc dù rất lạnh nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, vì bên cạnh tôi có chị. chị quay sang và nói với tôi: “Những cặp yêu nhau mà cùng đi dưới mưa thì sẽ luôn hạnh phúc đó”. Tôi cười và mong rằng đó là sự thật. Rồi cả những ngày cuối tuần hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp Nhật đi uống trà sữa, mặc dù khi tới nơi chiếc áo tôi đã ướt nhẹp vì mồ hôi nhưng nếu được chở chị tôi cũng nguyện làm suốt đời.
thế mak dần dần tôi. Tôi không tin vào cái gọi “ghét của nào trời trao của ấy” nhưng nó thật sự đúng với tôi.Chúng mình bắt đầu có những mâu thuẫn, giận hờn vu vơ, chị cũng khóc nhiều hơn cười. Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao chúng ta cứ luôn làm tổn thương nhau, tôi tự trách mình là kẻ vô dụng, tôi đã hứa sẽ cho chị trở thành cô gái hạnh phúc, thế mà tôi lại không làm được.thế là chúng tôi chia tay. Tôi không biết quyết định đó đúng hay sai nhưng hiện tại có lẽ đây là cách tốt nhất cho chúng tôi.
Ngày chia tay cả tôi và chị đều khóc, và thật lạ chúng tôi lại đứng ngay cái nơi mà ngày xưa tôi đã tỏ tình với chị.Tôi thầm trách ông trời đã có 1+1="2" cớ sao lại còn 2:2="1." chị bước đi chỉ còn mình tôi đứng đó nhìn chị, nỗi đau trong tim tôi như vỡ òa, tôi chỉ muốn đập vỡ cái gì đó nhưng biết bao nhiêu là đủ.Có lẽ tình đầu chưa phải là tình cuối, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống không có chị.
Đôi lúc tình yêu chỉ là những rung động khẽ trong tim....và đôi lúc chúng ta phải biết tôn trọng cuôc sống của mình không phải do giận hờn vu vơ mak chúng ta đánh mất đi hạnh phúc của đời mình...................
luy ý;câu chuyện có thật nếu ai thích thì like giúy mình nhé!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!<._.>!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!(._.)!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!
































